"Dốt cũng được, hư thân cũng được, miễn là xinh"

Theo Bee,
Chia sẻ

Chia sẻ bí quyết để học giỏi trước toàn trường, tôi nói: "Kiên trì, tập trung và chăm chỉ" trong khi sự thật là: "Xấu". Vì tôi xấu, tôi còn biết làm gì khác ngoài học?

Sinh năm 1979, là biên tập viên của một nhà sách, thu nhập tốt, con gái Hà Nội gốc (phố Hàng Đường) nhưng đến tuổi này, chị Nga vẫn cô đơn đi về. Gia đình, bạn bè, ai có hỏi đến chuyện chồng con thì chị cười cười: “Cứ chơi cho sướng đã”. Nhưng chị bảo, trong sâu thẳm tâm hồn, chị cũng muốn bung bét hết lên để mọi người thông cảm cho mình. "Xấu như tôi, ai rước?".

“Cũng chẳng biết vì sao tôi xấu. Mẹ tôi đẹp lắm. Bố tôi cũng dễ nhìn. Chị gái tôi thì xinh như hoa ấy. Có mỗi tôi lạc loài. Dường như từ bé, biết tôi thiệt thòi hơn hai chị, mẹ tôi cũng cưng chiều tôi hơn. Lắm khi rửa mặt hay ngồi chải tóc cho tôi, bà nâng khuôn mặt tôi lên ngắm rồi thở dài.
 
Qua tuổi mẫu giáo, tôi bắt đầu lờ mờ hiểu ra vì sao mẹ thở dài. Vì tôi xấu quá. Tôi béo phị từ nhỏ. Giờ vẫn béo. Cao 1m50, nặng 55kg, tôi ăn uống rất ít, cả năm nay còn ăn kiêng nhưng hầu như không có tác dụng. Sút được bao nhiêu, chỉ cần ngừng kiêng một tuần là đâu lại vào đó.
 
Tôi: mặt vuông chữ điền, mắt một mí, trán dô, lông mày đậm, mũi tẹt, miệng hơi hô, mặt lỗ chỗ mụn... Tóm  lại, không phải tuýp người tự ti đâu, nhưng từ khi biết nhận thức, tôi cũng thấy các đường nét trên mặt mình cứ đập nhau chan chát ấy.
 
Mẹ tôi thì hay dỗ tôi “xấu gỗ hơn tốt nước sơn”, nhưng ấy là xấu vừa vừa thôi, chứ xấu quá thì nước sơn tốt giời cũng chả lại.
 

Chị Nguyễn Thúy Nga (ảnh được làm mờ theo yêu cầu nhân vật)

Lúc tôi bé, tôi chẳng bao giờ biết đến hoa, quà các dịp sinh nhật, lễ lạt cả. Thậm chí các buổi tập thể dục đồng diễn cũng chẳng bạn trai nào chịu chung đôi, mỗi lần lớp đi chơi xa không ai chịu đèo (thời chúng tôi toàn đi xe đạp).
 
Khi tôi học đại học, các bạn gái xinh đẹp rất thích chơi với tôi. Họ thoải mái rủ tôi đi cùng các cuộc vui của họ. Sau này tôi mới hiểu ra, vì tôi xấu quá, họ sẽ yên tâm không lo tôi hút hồn mất chàng trai nào của họ. Và nữa, chơi với tôi, họ sẽ có người giúp đỡ các tiểu luận, bài tập, ném bài hộ trong các buổi thi…
 
Từ tấm bé đến hết cấp 3 tôi luôn là học sinh xuất sắc; tôi có hàng xấp giấy khen cho các giải thi HS giỏi. Rồi tôi được vào thẳng đại học, ra trường với tấm bằng đỏ chót. Đi làm 2 năm tôi đã được cất nhắc lên trưởng phòng... Nói chung, đường học của tôi thì thuận lợi lắm.

Ở nhà, bố mẹ tôi luôn động viên cố gắng học hành giỏi giang, nội trợ đảm đang, lấy cái này bù cái kia. Ở trường, tôi chẳng bao giờ biết đến hai từ “tán tỉnh” để có thể phân tâm. Tự biết mình, tôi cũng chẳng bao giờ mơ màng đến chàng trai nào khác. Vì hình thức xấu, tôi thậm chí chẳng bao giờ được tham gia biểu diễn văn nghệ văn gừng (dù chỉ là tiết mục đồng ca). Thế tôi không cắm cúi vào sách vở thì tôi biết làm gì?
 
Mấy năm trước, có vài bác hàng xóm, vài chị đồng nghiệp thấy tôi ngoan ngoãn, giỏi giang cũng làm mai làm mối. Nhưng có anh kiên trì thì gặp tôi được một đôi lần, còn thì cứ sau một buổi cà phê là chạy mất hút.
 
Có hôm, vô tình tôi nghe được các chị ở cơ quan bảo nhau: thằng ấy nó bảo ngẩng lên nhìn em Nga nhà mình cái đã tụt hết cả hứng rồi, lấy về có mà nấu cơm vua, ngồi nhìn nhau ăn cũng mất cả ngon.
 
Chị gái tôi thì thương em mà ác mồm, suốt ngày làu bàu với mẹ: Sao mẹ bầu bí thế nào mà lại sinh ra nó thế kia, cái mặt, đúng là đóng phim kinh dị không cần hóa trang. Đã xấu lại còn giỏi, đúng là "hỏng toàn phần".
 
Nhờ chị, nhờ những lần nghe lỏm chuyện cơ quan, gia đình, tôi nhận ra đàn ông là một giống háo sắc. Mà loài người nói chung là một giống háo sắc chứ chẳng cứ đàn ông.
 
Chuyện cô gái xấu xí giỏi giang rồi gặp chàng bạch mã hoàng tử như cô Huyền Diệu trên phim, tôi chưa từng thấy ngoài đời! Thế nên, bây giờ ai khen tôi giỏi là tôi dị ứng lắm. Giỏi làm gì chứ, dốt cũng được, hư thân cũng được… miễn là xinh! Tôi rất kính trọng các bạn gái được tạo hóa nặn ra xinh xắn.
 
Có chị “gái xấu” đã đúc kết thế này, tôi thấy đúng lắm: Đàn ông, nếu giàu có, họ đương nhiên sẽ cặp với gái xinh, “đại gia chân dài” mà. Đàn ông, không giàu có mà giỏi, họ sẽ chọn gái xinh cho “trai tài gái sắc”. Nếu không giàu có, không giỏi giang, mà đẹp trai, thì họ cũng chọn gái xinh cho “đôi lứa xứng đôi”. Còn nhóm cuối cùng chẳng giàu, chẳng giỏi, chẳng đẹp, họ lại phải chọn gái xinh để tôn vinh tí bản lĩnh đàn ông của mình.
 
Thế, thì bao giờ gái xấu mới đến lượt?".

Chia sẻ