BÀI GỐC Từ đám cưới về, trong đầu tôi vẫn văng vẳng câu hỏi đầy "ám ảnh" của đám bạn thân

Từ đám cưới về, trong đầu tôi vẫn văng vẳng câu hỏi đầy "ám ảnh" của đám bạn thân

Đến cái tầm ngót nghét 30 mà cuộc gọi đến là số điện thoại của một đứa bạn cấp ba lâu không liên lạc thì chẳng cần nhấc máy tôi cũng biết ngay là: Mời cưới!

8 Chia sẻ

Đêm trước ngày cưới, bố chồng gọi điện mắng tôi té tát

N.T.H,
Chia sẻ

Đêm trước đám cưới, bố chồng gọi điện, mắng tôi té tát. Ông nói tôi độc ác, mẹ chồng nằm viện chưa biết sống chết ra sao mà mở tiệc ăn mừng.

Đọc bài tâm sự "Sốc khi nhà trai đem kịch bản đám cưới "có một không hai" đến nói chuyện với bố mẹ tôi" của bạn P.P mà tôi liên tưởng đến đám cưới cách đây bốn tháng của mình.

Tôi cũng từng yêu cuồng dại như bạn P. Nhưng mối tình của chúng tôi kéo dài từ năm đầu tiên cấp 3, đến tận khi ra trường đại học và đi làm hai năm sau chúng tôi mới vượt giới hạn. Chính vì yêu lâu thế nên hầu như bố mẹ hai bên đều biết và xem chúng tôi như dâu rể trong nhà. Bố mẹ chồng tôi còn hối thúc chồng tôi cưới liền tay vì sợ mất tôi. Nhưng tôi không chịu vì muốn có tiền mua nhà thành phố trước rồi mới nghĩ đến chuyện cưới xin.

Thêm ba năm bên nhau nữa chúng tôi mới đủ tiền mua một căn nhà cấp 4 nhỏ nhắn ở vùng ngoại ô, bên rìa thành phố. Như vậy cũng đủ để nó trở thành mái ấm rồi. Ngày nhận nhà cũng là ngày anh ngỏ lời cầu hôn tôi.

Đêm trước ngày cưới, bố chồng gọi điện mắng tôi té tát - Ảnh 1.

Chính vì yêu lâu thế nên hầu như bố mẹ hai bên đều biết và xem chúng tôi như dâu rể trong nhà. (Ảnh minh họa)

Hôm sau, chúng tôi thu xếp công việc để về nhà anh bàn chuyện cưới xin. Bên nhà anh cũng đồng ý vui vẻ lắm và hẹn ngày tới nhà tôi bàn chuyện. Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, đám cưới đã định. Thiệp tôi cũng đã phát, cỗ bàn cũng đã đặt xong. Thế mà lại xảy ra chuyện lớn khi chỉ còn vài ngày nữa là đến lễ cưới.

Mẹ chồng tương lai tôi bị tai nạn xe khi đón cháu ngoại về. Bà bị chấn thương não nên phải chuyển viện vào Sài Gòn gấp trong đêm. Vợ chồng tôi cũng đi theo bà vào đó nhưng cũng không làm gì được vì bà ở khu cấp cứu đặc biệt không cho ai vào thăm. Người nóng ruột nhất có lẽ chính là tôi khi mà mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi.

Ngày hôm sau, bố chồng bảo vợ chồng tôi về. Ông cũng nói luôn đã gọi cho bố mẹ tôi hủy cưới vì không thể tổ chức trong tình trạng rối rắm thế này. Mẹ tôi không đồng ý. Nói gì thì nói, tôi đã lớn tuổi rồi, bây giờ hủy cưới là mất duyên, sau này sẽ khó có chồng. Bố chồng tôi một mực không chịu và nói thẳng nếu cưới thì nhà gái làm gì làm, nhà trai sẽ không một người nào đi đón dâu. Khi nói lại với tôi, ông vẫn tỏ thái độ khó chịu nói rằng nhà tôi không biết phải trái, nhà trai đang gặp chuyện không may mà còn đòi làm lễ cưới hỏi này nọ.

Vợ chồng chúng tôi quay về lại nhà. Chồng tôi ngỏ ý dời đám cưới vài ngày, đợi khi nào mẹ tỉnh sẽ làm lại sau. Nhưng bố mẹ tôi vẫn không chịu. Tôi là con gái duy nhất, bố mẹ tôi đã chuẩn bị rất kĩ cho đám cưới lần này nên không thể vì bất cứ lý do gì mà hủy. Mẹ tôi còn nói nhiều người trong nhà có tang vẫn tổ chức, mẹ chồng tôi sau phẫu thuật cũng đang có tiến triển tốt thì càng không có lý do gì để hủy hôn cả.

Tôi cũng phân vân và thấy chồng mình rất buồn. Dù anh nói sẽ có mặt trong lễ cưới nhưng không biết anh có thuyết phục được bố mình không? Tôi luôn hi vọng chồng mình sẽ làm được điều đó, chỉ cần nhà trai có một mình bố chồng và mấy cô dì chú bác họ hàng là được rồi.

Đêm trước ngày cưới, bố chồng gọi điện mắng tôi té tát - Ảnh 2.

Đêm trước lễ cưới, bố chồng gọi điện, mắng tôi té tát. (Ảnh minh họa)

Vậy nhưng hi vọng của tôi không thành sự thật. Đêm trước lễ cưới, bố chồng gọi điện, mắng tôi té tát. Ông nói tôi độc ác, mẹ chồng nằm viện chưa biết sống chết ra sao mà mở tiệc ăn mừng. Ông không công nhận tôi là dâu con nên dù có cưới cũng đừng gọi ông là bố. Đêm đó, tôi đã thức trắng nguyên đêm và khóc sưng hai mắt.

Chiều hôm sau, lễ cưới vẫn diễn ra. Suốt cả buổi tiệc, nhà trai không có một bóng người. Chồng tôi thì ngồi lầm lì một chỗ. Hình cưới nào cũng u ám, chú rể như muốn khóc. Ngày quan trọng nhất đời tôi lại chẳng có được lời chúc phúc từ đông đảo mọi người vì ai cũng chăm chăm hỏi tình hình sức khỏe của mẹ chồng. Có người còn trách sao không đợi bà hồi phục rồi mới tổ chức?

Hiện giờ, tôi chẳng dám về nhà chồng dù mẹ chồng đã xuất viện. Bố chồng chỉ cần thấy tôi đứng trước cổng đã đòi vác chổi ra đánh đuổi đi. Chồng tôi đứng giữa ranh giới bố mẹ và vợ cũng chán nản nên bỏ nhà đi suốt. Thế đó, cuối cùng tôi chẳng hạnh phúc gì. Giờ tôi lại hối hận, nếu như ngày trước tôi thuyết phục bố mẹ mình hoãn cưới thì mọi chuyện đã không ra nông nỗi này rồi.

Chia sẻ