Cô em chồng ngọt nhạt đòi "mượn" xe chị dâu đang ở cữ, tôi bèn mượn tay chồng để giải quyết êm xuôi

Miss Mộng Mơ,
Chia sẻ

Tôi biết, nếu giao xe cho em chồng thì sau 6 tháng khó mà nguyên vẹn. Chưa kể, với tính của nó thì chắc gì nó đã định trả lại cho tôi. Bởi vậy, tôi phải nghĩ ra cách dứt khoát từ chối thôi.

Gia đình tôi chẳng giàu có gì, bố mẹ đều là giáo viên về hưu nên lương chỉ 3 cọc 3 đồng. Tôi cũng là đứa biết nghĩ, vì thế từ khi gần ra trường, đi làm thêm tôi đã dần tích cóp tiền bạc để tự mua xe máy.

Sau gần 1 năm trời, tôi cũng tậu được chiếc xe ga cho tiện công việc. Và gần 1 năm sau, tôi lấy chồng.

Tuấn là người cùng xã với tôi, đẹp trai, lương cao, thương tôi. Nhưng khi lấy về, tôi thấy thật sự rất mệt mỏi vì phải chung sống với mẹ chồng, em chồng.

Mẹ Tuấn thì là người khá bảo thủ, luôn cho mình là nhất. Vì thế khi chung sống, tôi phải học cách không bao giờ cãi lời bà dù đúng hay sai. Đến bố chồng tôi còn im re mỗi khi bà tức lên cơ mà. Duy chỉ có Tuấn nói lý lẽ thì còn khiến bà phải e dè.

Còn cô em chồng, hiện đang học ở Hà Nội, khoảng 2 – 3 tuần mới về nhà 1 lần. Nhưng con bé này là đứa vô tư quá tới mức vô duyên, nó không biết suy nghĩ, dễ gây mất lòng. Lần nào nó về cũng vơ vét rất nhiều đồ để mang lên Hà Nội. Đương nhiên, tôi nào ý kiến gì, vì đây là nhà nó, đồ của bố mẹ nó mà. Nhưng tôi ghét là ghét cái kiểu nó cứ nhòm ngó mấy chiếc váy áo, đôi giày hay thỏi son của tôi. Nó nói khéo, nói thẳng đủ cả, chẳng lẽ tôi lại tiếc nó mà không cho? Vậy nên, sau vài lần ngậm đắng nuốt cay cho đi món đồ yêu thích, tôi đâm ra không ưa nổi em chồng.

Nhưng chuyện không chỉ có thế. Đợt tôi mới sinh đang ở cữ, đúng lúc nó bị mất xe đạp điện. Thấy mẹ chồng tôi kể nó gọi về khóc mếu mà thương, vậy nên ông bà quyết định sẽ mua cho nó chiếc xe máy mới.

1

(Ảnh minh họa)

Tôi nghe kể xong, cũng gật gù bảo:

- Quyên nó cũng năm ba rồi, đi thực tập, đi làm thêm nhiều, con cũng nghĩ mua xe máy cho em nó dùng lâu dài vẫn hơn. Chứ giờ tốn chục triệu mua chiếc xe đạp điện đi được hơn năm trời nữa là bỏ xó đó mẹ ạ.

- Mẹ cũng tính vậy mà. Nhưng đã mất công mua thì mua luôn cho nó chiếc xe ga. Chứ giờ ai người ta dùng xe số nữa đâu. Cơ mà 1 lúc bỏ ra mấy chục triệu, mẹ phải thu xếp đã.

- Vâng, mẹ cứ vay tạm đâu trước đi. Khi nào con được tiền bảo hiểm, con cho em thêm 3 triệu. Còn anh Tuấn được lương, con cũng góp thêm 1 ít nữa.

Nghe tới đây, mẹ chồng chợt nắm lấy bàn tay tôi. Tôi hơi bất ngờ, nhưng thoáng chút vui, cứ nghĩ bà khen ngợi hành động vừa rồi của mình. Nào ngờ, bà nhìn thẳng mặt tôi, rồi bảo:

- Mà con đang ở cữ, rồi hết cữ thì cũng chỉ ở nhà, hay con cho em mượn xe đi.

Tôi rất bất ngờ với đề nghị này, chỉ ú ớ bảo để suy nghĩ. Tối đó, cô em chồng lại về, nó sang phòng chơi với cháu rồi cứ tỉ tê:

- Xe chị Ly đẹp nhỉ, đi gần 2 năm mà vẫn mới, vẫn bền. Mẹ toàn bảo em học tập chị.

- Ừ, tự bỏ tiền ra mua nên chị xót, chị giữ gìn lắm.

- Nhưng mà giờ chị nằm đây cũng chẳng cần dùng tới xe nhỉ. Em thì đang đi thực tập, mấy nay cứ đi xe bus đều đều, nóng, mệt, chen chúc cảm giác sụt vài cân rồi.

- Thế thì nhanh mua xe mới đi.

- Mẹ làm gì xoay được tiền. Chị Ly cho em mượn xe nhé. Em chắc chắn sẽ đi cẩn thận, không ngã, không trầy xước đâu hết.

Tôi lại chỉ biết cười gượng gạo. Thực ra, nếu em chồng tôi tính tình cẩn thận thật sự, tôi sẽ cho nó mượn 1 – 2 tháng. Nhưng đằng này, mẹ chồng và cả nó đều tính là sẽ mượn tôi cả 6 tháng. Sau quãng thời gian ấy xe tôi sẽ thành ra như thế nào, khó mà đoán trước được.

Chưa kể, em chồng tôi nói mượn thôi nhưng kỳ thực muốn "cuỗm" luôn chứ đâu. Một khi đã giao cho nó, tôi khó lòng mà tìm cách lấy lại được. Giống như những món đồ nó từng nói mượn tôi vậy, chỉ có 1 đi không trở lại thôi.

Cuối cùng, tôi cũng nghĩ ra 1 cách vẹn cả đôi đường. Tôi bàn với Tuấn, hai vợ chồng cho em chồng 5 triệu mua xe, còn anh sẽ phải đứng ra tuyên bố không mượn xe của tôi trước cả nhà. Vì chỉ khoảng 2 tháng nữa là tôi bắt đầu khỏe khoắn, đi ra ngoài bình thường rồi, phải có xe tôi mới chạy đi chạy lại, mua này mua kia được.

Tối đó, trong bữa cơm Tuấn thẳng thắn tuyên bố khiến mẹ chồng giận lắm, em chồng thì xị mặt xuống. Anh thấy vậy, tiếp luôn:

- Xị cái gì, chị dâu làm bao lâu mới tích cóp mua được cái xe, giờ nói mượn là mượn à? Thế chị mày dùng bằng gì? Mà mày xem, mày cũng đi làm thêm, chưa thấy bỏ ra được 1 đồng nào mua quà cho bố mẹ, anh chị với cháu, chỉ có về xin thêm thôi.

Thấy Tuấn trách em gái, mẹ chồng vội vàng ngọt nhạt đi can. Chắc chắn vụ này cả 2 sẽ thấy bực tôi lắm, nhưng đồng tiền phải đi liền khúc ruột, tôi vẫn thấy quyết định của mình không hề sai.

Chia sẻ
Đọc tin tức mới nhất, xem cơm cữ sau sinh tại aFamily.