Chồng tệ bạc

Nghi Viên,
Chia sẻ

Việc anh có người phụ nữ khác bị phanh phui, anh không những không hối lỗi còn thẳng thừng tuyên bố: “Cô không sinh được đứa con tử tế, tôi phải tìm người khác”.

Mối tình kéo dài 5 năm của chị Yến và anh Linh (Đống Đa, Hà Nội) kết thúc bằng đám cưới xa hoa, lộng lẫy ở một trung tâm tiệc cưới sang trọng. Ngày ấy, ai nhìn vào cũng phải trầm trồ bởi một bên là trai tài, một bên là gái sắc, cả hai đều sinh ra trong gia đình giàu có và đến với nhau bằng một tình yêu đẹp.

Nhưng hạnh phúc của anh chị lại giảm dần theo sự lớn lên của bé Minh - đứa con trai đầu lòng. Lên hai tuổi, bé Minh vẫn chưa biết nói, mọi cử chỉ, hành động đều chậm hơn so với các bé cùng lứa. Lúc đó, mặc dù lo lắng, nhưng chị vẫn tự an ủi rằng, có lẽ con mình hơi chậm một chút.

Nhưng rồi, nỗi lo của anh chị ngày một tăng. Lên 4 tuổi, Minh cũng chỉ bập bẹ được vài từ đơn giản như: dạ, bà, mẹ, ba... Đặc biệt, bé không thích nơi đông người, không biết gọi mẹ khi có nhu cầu đi vệ sinh... Đến lớp mẫu giáo, Minh chỉ thích chơi một mình, có nhiều biểu hiện khác lạ.

Đưa con đi khám, anh chị sững sờ khi bác sĩ kết luận bé Minh có dấu hiệu mắc bệnh tự kỷ. Từ khi biết con bị bệnh, chị quyết định xin nghỉ làm ở nhà chăm con. Ngày ngày đưa con đến lớp dành cho trẻ tự kỷ, nhìn những đứa trẻ giống con mình, chị rơi nước mắt.

Chồng tệ bạc 1
Cả hai vợ chồng đều thông minh, giỏi giang, anh chưa từng nghĩ rằng, đứa con bụ bẫm, xinh xắn của mình lại mắc phải bệnh tự kỷ (ảnh minh họa)

Nhưng điều khiến chị đau đớn hơn cả là từ khi phát hiện con bị bệnh cũng là lúc chị thấy anh Linh không còn gần gũi con như trước. Trước đây, anh cứ nghĩ con chỉ chậm nói, chậm phát triển hơn bạn bè cùng trang lứa, anh thường xuyên quấn quýt bên con, ôm hôn, dạy dỗ con… thì nay, anh tìm cách trốn tránh con. Nhiều lần đứng từ xa, chị trông thấy anh nhìn con với anh mắt buồn bã, bất lực.

Là người mẹ, chỉ phần nào hiểu được tâm trạng của anh. Anh không thể chấp nhận được sự thật này. Cả hai vợ chồng đều thông minh, giỏi giang, anh chưa từng nghĩ rằng, đứa con bụ bẫm, xinh xắn của mình lại mắc phải bệnh tự kỷ. Biết vậy, chị thường xuyên an ủi anh. Mỗi lần con tự làm được việc gì đó, chị đều kể với anh, chị thông báo cho anh chi tiết sự tiến bộ từng ngày của con ở lớp học…

Trớ trêu thay, khi bệnh tình của con mới tiến triển đôi chút thì một việc động trời lại giáng xuống đầu chị. Chị phát hiện anh Linh ngoại tình.

Một ngày tình cờ, chị nhìn thấy anh ôm eo một phụ nữ lạ vào khách sạn, chị đã không giữ được bình tĩnh. Theo chân anh đến quầy tiếp tân, chị bước lên phía trước anh, vẻ mặt đanh thép: “Cô gái này là ai?”

Mặt anh tái đi, nhưng rất nhanh, anh đã lấy lại bình tĩnh: “Chúng ta về nhà nói chuyện”, rồi quay sang cô gái kia, anh dặn dò: “Em về trước đi, mai anh gọi điện cho em sau”.

Máu nóng trong người bốc lên, chị giơ tay tát thẳng vào mặt cô gái: “Đồ hồ li tinh!”. Khi chị chưa kịp nói câu tiếp theo thì một bạt tai khác cũng giáng xuống mặt chị. Chị rụng rời chân tay. Lần đầu tiên trong đời anh dám thẳng tay tát vợ, chỉ vì bênh người phụ nữ kia.

Về nhà, chị vừa đập phá đồ đạc, vừa la hét: “Sao anh có thể quá đáng như vậy? Trong khi tôi lo lắng, tìm mọi cách để chữa bệnh cho con, anh không thương tôi, không thương con thì thôi, anh còn đi đú đởn với người đàn bà khác. Trong mắt anh, còn cái nhà này nữa không?”

Trái với chị, anh lại cực kỳ bình tĩnh: “Tôi không đú đởn, tôi nghiêm túc. Cô không sinh được đứa con tử tế, tôi đành phải tìm người phụ nữ khác. Cô ấy đã 35 tuổi, chưa có chồng, không cần danh phận. Cô có dám đảm bảo nếu chúng ta sinh đứa con thứ 2, thứ 3, chúng sẽ lành lặn hay không? Tôi cần một đứa con bình thường. Nếu cô chấp nhận được thì chấp nhận, không chấp nhận được thì ly hôn”.

Nghe anh nói, chị bàng hoàng hỏi lại: “Sao anh có thể nói thế, con bị bệnh đâu phải lỗi của tôi? Con đã như thế, chúng ta càng phải có trách nhiệm hơn. Anh không thấy con đang ngày càng tiến triển tốt hay sao?”

“Tiến triển tốt ư? Đã hơn 6 tuổi rồi mà nó vẫn như một đứa trẻ lên 2, có khi còn không bằng. Tôi không muốn mạo hiểm, tôi chỉ muốn mình có một đứa con bình thường. Tất nhiên, tôi vẫn có trách nhiệm với Minh,  nhưng tôi không thể sống cả đời với một đứa con như vậy…”, anh lên tiếng.

Không còn gì để nói, chị vội vã thu xếp ít quần áo của hai mẹ con chuyển về nhà mẹ đẻ. Chị nói với anh: “Tôi cần thời gian suy nghĩ...”.



Vợ sinh con gái, anh con rể “chửi đổng” luôn cả bố mẹ vợ: “Vợ tôi, tôi dạy, không đẻ được con trai tôi chưa đuổi con ông bà ra khỏi nhà là may lắm rồi…”

Chồng tệ bạc 2
Chia sẻ